Lương Y không bằng lương tháng?

Tốt nghiệp Y sĩ đa khoa tôi lang thang qua nhiều bệnh viện xin việc, sống nhờ vào đồng tiền trực mướn cho các bác sĩ đàn anh… và rồi tôi trở thành một bác sĩ ngoại khoa. Lương mỗi tháng tổng cộng được 2,850,000 đồng chỉ đủ tiền nhà và ăn sáng.

uoc-mo-bac-si

Mơ ước thành bác sĩ tương lai.

Từ lúc tôi đi làm nghề Y, có một lần làm tôi khó có thể quên đến tận bây giờ. Tôi ngỡ ngàng khi thấy trước cửa phòng thuê trọ của tôi có 1 chiếc xe audi bóng loáng. Càng ngỡ ngàng và vui hơn khi thấy người bước ra từ chiếc xe đó là bệnh nhân cũ của tôi. Anh ấy tên là A bị mắc bệnh ung thư. Một người mà tôi đã dùng tất cả những kỹ năng mà tôi học được tại Trường Trung cấp Y Khoa Pasteur cùng với tâm huyết để chữa trị và kết quả cuối cùng cũng qua khỏi.

 Để đền ơn cứu mạng anh ấy đã gửi tôi 1 món quà, được bọc rất kỹ. Qua lại, vì nể nên tôi cũng nhận. Khi ra về, tôi mở hộp quà, trong đó có một phong bì chứa đến 7 triệu đồng. Quả thật so với tiền lương của tôi thì nó quá lớn. Bỗng dưng tôi cảm thấy tủi nhục và hổ thẹn với mình cũng như lương tâm ngành Y. Tôi cảm nhận được “Nhận tiền của bệnh nhân là nổi sỉ nhục lớn nhất trong đời bác sĩ” và tôi đã đem góp vào một chuyến khám bệnh từ thiện.

 Từ đó tôi luôn tự hào về lương tâm, y đức của người bác sĩ. Nhưng trớ trêu thay, vợ con tôi lại cần đồng lương mỗi tháng của tôi để chi trả cho cuộc sống hàng ngày. Tôi không đủ sức để nuôi chính mình và càng thấy có lỗi với gia đình, với đứa con bé nhỏ của tôi, chưa kể đến bao chi phí cho việc nghiên cứu, học tập…

 Nhìn bạn bè nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con xinh, người đưa xe đón. Bất chợt tôi cảm thấy mình là một kẻ đáng bỏ đi khi không lo được cho gia đình. Tôi bắt đầu sa đọa vào một thời gian dài, không màng đến gia đình nữa…

 Biết chuyện, vợ tôi có đến gặp anh A. Được sự khuyên bảo của anh, cuối cùng tôi quyết định đầu tư, mở rộng kiến thức của mình hơn nữa. Tôi dồn sức, thời gian để đầu tư học thêm lớp Dược sĩ để có thể vừa mở hiệu thuốc lại vừa chữa bệnh.

Vì vốn tôi là 1 bác sĩ nên thời gian học dược sĩ được rút ngắn. Chỉ còn 10 tháng. Nhà trường lại đào tạo buổi tối, tạo điều kiện cho những học viên đi làm nên ngoài thời gian đi học thì tôi vẫn làm công việc bình thường.

 Quãng thời gian vất vả rồi cũng qua. Được bạn bè và anh em ủng hộ. Giờ tôi mở một hiệu bán thuốc kèm theo khám và chữa bệnh luôn. Tiện lợi cho người dân. Anh A đã giúp tôi rất nhiều. Ngoài việc đầu tư kinh tế cũng như vận động người dân mà hiệu thuốc của tôi trở nên lan rộng nhanh hơn. Đương nhiên là việc còn lại là của tôi. Được rèn luyện về kỹ năng chuyên môn có chiều sâu nên bệnh nên của tôi ngày một đông. Tôi biết ơn anh rất nhiều.

Giờ đây, tôi đã có một cuộc sống ổn định. Vợ con tôi không còn vất vả, lục đục về chuyện tiền long như xưa nữa. Hơn nữa, niềm vui và cũng là niềm tự hào của tôi là cứu chữa được nhiều người bệnh. Nghiên cứu và chữa nhiều bệnh mới.

 Đây là tâm sự của 1 bác sĩ, 1 người dược sĩ. Bạn đọc nên đọc và cảm nhận sự nỗ lực, phấn đấu trong cuộc sống, đừng nên mơ mộng những điều quá xa lạ, hãy biết cảm nhận cuộc sống quanh ta, và hãy luôn tự hào mình là một bác sĩ. Lương tâm nghề Y hãy luôn đặt lên đầu !

Xem thêm: 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tư vấn tuyển sinh!
Đăng ký trực tuyến
Zalo chat